THƠ HƯỜNG THANH









Tên thật: Trương Nhật Tín, sinh năm 1991, quê quán thôn An Ngãi Tây, xã Hòa
Sơn, Đà Nẵng. Hiện sống với gia đình tại thành phố Buôn Ma Thuột, tỉnh Daklak.
– bị khiếm thính nhẹ từ nhỏ. Từng có thời gian ở Hà Nội và sống nhiều lần ở Sài
Gòn. Bắt đầu làm thơ, viết truyện, Văn Phẩm Ý (dạng tùy bút phác họa vô thức) …
từ khoảng năm 2005, 2008.













MẶT KÍNH CỬA NHÀ





mặt kính cửa ban ngày

nhầy nhụa ban ngày không

thanh khiết trong mặt ban

ngày nhìn ra ban ngày





buổi sáng cũng vậy buổi

chiều cũng vậy ban đêm

cũng như nhau cũng thế

bởi ánh sáng đèn ngoài





kia đêm chẳng khác ánh

sáng trong mặt kính cửa

nhầy nhụa mặt kính trong

ánh sáng kia giống như





mặt người không thanh khiết

trong những buổi sáng buổi

chiều và ban đêm cũng

thế khi tôi nhìn qua





mặt kính nhầy nhụa những

cảnh người không thanh khiết

đang đi trong mặt kính

cửa nhầy nhụa dù tôi





có mở toang cửa kính

ra thì vẫn không khác

là không khác nào những

cảnh người không thanh khiết.





28.5.2014














CÔ GÁI LÊN RỪNG





Chiếc váy đen chiếc váy

người ê-đê em mang chiếc

váy đi trên đường rừng

qua mấy đồi núi em


đi hái quả trái xanh

và hái lá cũng xanh

nơi rừng để về đem

buôn bán trên đường làng


đường phố trên chiếc gùi

đan bằng mây tre em

có một ước mơ như

mùa trên bàn tay tay


em mang những xanh xanh

màu lá để về em

đem ươm trong từng giấc

ngủ đêm khuya để về


em đem gieo trong từng

ban mai ngày mang tiếng

chim ca.





10.2013














CÁI VÒI NƯỚC





vòi nước nhà tôi hư

khi nào tôi chẳng nhớ

tôi để vòi nước tôi

hư thêm những tháng năm





từng ngày cái vòi nước

rơi từng giọt từng giọt

tí tách nghe tiếng đàn

ghi ta hay tiếng nhè





nhẹ tiếng nằng nặng hay

tiếng xót xa hay cũng

là tiếng cái vòi nước

tự nhiên rơi từng giọt 





từng giọt tí tách mà

nước không riêng tôi nước

mọi người và nước trong

vòi nước như chúng ta





từng ngày khi dù đóng

rồi cái vòi nước vẫn

nhỏ từng giọt từng giọt

tí tách tí tách những





giọt nước mắt không riêng

tôi nước mắt mọi người và

nước rơi trong vòi nước

dù nhỏ nhoi mà mất …





16.9.2014














TƯỞNG HÌNH





Này cái bàn chẳng biết nói

gì im lìm quá một không

gian cái bàn sao chẳng im

đi những ước lệ là cái





bàn chẳng biết nói gì ngoài

sự hình thành là cái bàn

có những cuốn sách chưa từng

là cuốn sách để tồn tại





trên cái bàn tại sao tôi

không cảm nhận được gì cả

nhưng những ìm lìm trong cái

bàn dưới cái bàn trên cái





bàn góc này góc kia vẫn

chẳng biết nói gì ngoài những

cuốn sách không phải cuốn sách

để trên bàn vuông buồn bã.





10.2014














TRỐNG RỖNG





Vệt ánh đèn sáng kia đằng

kia và ở cạnh đây thấy

cứ trống rỗng không hiểu tại

sao những ý nghĩ riêng của





tôi lại đi tìm không dẫn

tới ánh sáng nào để chỉ

con đường đi chân thực để

tại sao cứ một người bị





cho là vô gia cư vẫn

nằm vẫn ngủ dưới cột đèn

điện dưới cột đèn điện thứ

ánh sáng công nghiệp rọi trống



rỗng vì tôi cũng sống từ

quá khứ từ quá khứ lên

hiện tại này mà ánh sáng

dẫn cái bản thân tôi vào





dẫn người vô gia cư vào

giấc mơ không có ánh đèn

điện cũng không có ánh sáng

chân thực mà vẫn với những



trống rỗng trong cái thời mà ...





24.11.2014














KHỎA THÂN





Người đàn bà khỏa

thân trước chiếc máy

ảnh nhìn tư thế

một người đàn bà





trong thiên nhiên cũng

giống các tư thế

những thân cây này

vẫn đang xanh mùa





qua vẫn thẳng đứng

trên mặt đất vẫn

giống khuôn mặt người

đàn bà không biểu 





lộ một tâm trạng

nào trước chiếc máy

ảnh vì với những

tư thế đang xanh





đó không phải thực

tại trong chiếc máy

ảnh trong khuôn mặt

người đàn bà khoả





thân không tồn tại

những nỗi buồn đã

biểu lộ những tấm

thân nằm đã nằm





trên mặt đất không

thuộc người đàn bà

chiếc máy ảnh không

hề nhận ra điều 





này lại áp đặt

trần trụi lên người

đàn bà với những

tư thế vô cảm.














BÀ CHỦ TIỆM TẠP HÓA





tôi thỉnh thoảng tới cửa

tiệm tạp hoá của bà

để mua đồ lặt vặt

về có mấy lần tôi





thấy bà đứng sau gian

hàng với khuôn mặt nhìn

ra có vẻ bà đang

buồn phiền chuyện gì đó





những gian hàng có vẻ

không buồn như bà bởi

những gian hàng trong đó

là những bàn tay không





chống cằm âu lo như

bà vì những hơi thở

vẫn còn bên trong những

thứ hàng hoá mỗi ngày





có ngưng thở đi nhưng

không như bà mỗi lần

tôi tới tiệm mua đồ

lặt vặt thấy bà đứng





sau gian hàng với bàn

tay chống cằm lên buồn

phiền nghĩ về những khó

khăn gian hàng và bà





cứ nhìn ra.bên đường

hay là nhìn tôi hay

là ...














HAI NGƯỜI GẶP NHAU





ở một nơi nào đó những

trừu tượng đôi lúc ra khỏi

ý tự nó trừu tượng một

cách riêng ngoài rìa cặp mắt





tôi về chiếc nón lá mà

tới hai chiếc nón lá ở

ngoài rìa vỉa hè khung hình

trong đó là món đồ ve 





chai hai phía đến nhau chiếc

nón lá gặp nhau ngoài rìa

cặp mắt ngoài rìa vỉa hè

hai chiếc nón lá trên đường





nói về sự sống trong mọi

sự sống tầm thường những món

đồ ve chai trừu tượng nó

đã nằm ngoài rìa tôi ngoài





rìa cặp mắt ngoài rìa chỗ

tôi ngồi những món đồ ve

chai chết hai chiếc nón lá

gặp nhau như còn sống tôi





không có gì cả nhấp ly

cà phê uống buổi sáng một

ngày tự nhiên hiếm hoi mình

thấy ngoài rìa quán cafe.





19.1.2015














NGƯỜI GIỮ VƯỜN





cháu cầm lấy thì cầm

lấy ông phải về hãy

giữ cái thuộc về cháu

về những ngày nào mà





bà lão nghĩ tới khu

vườn rau còn xanh những

mầm cây non – cây sẽ

mọc lớn lên từ ngày





bà trồng nó bằng nhăn

nhúm bàn tay cơn mệt

mỏi chẳng thể nào ngăn

cản được bà cơn đau





lưng chẳng thể nào ngăn

cản được nhỏ nhoi bà

đang giữ bàn tay nhăn

nhúm tháng năm nơi khu





vườn rau còn xanh những

mầm cây non chẳng cây lớn

lên dưới nơi bà nằm

để tiếng con chim nhỏ





nhoi vang lên chẳng mùa đi

bây giờ cháu hiểu không

hãy cầm lấy thì cầm

đi giữ những gì thuộc





về cháu giữ không có

nghĩa cháu giữ khư khư

trong lòng mình mà hãy

như bà lão nghĩ về





khu vườn kia mọi thứ

sẽ mất đi nhưng cháu

– cái nhỏ nhoi nó còn

lớn hơn vũ trụ này





ông phải về đây, chào

cháu ...





2015/01/28














CHỜ NGÀY MƯA





mảnh đất khô mùa

hạn hán nước điện

vào nhà chấm chấm

nhỏ chấm chấm nhỏ





mảnh đất khô cỏ

khô con đường người

người cong cái đầu

chờ mưa vào nhà





chỉ chấm chấm nhỏ

em và anh anh

và em chỉ chấm

chấm nhỏ chúng ta





cong cái đầu chờ

mưa về mảnh đất

cỏ xanh rồi mọc

dù chấm chấm nhỏ.














CÔ GÁI BÊN CHIẾC CỬA KẾ TIẾP





nắng đi vào nắng

tỏa ra nắng tắt

ban trưa mở ra

chiếc cửa chẳng biết





lúc nào ngày chưa

đọc được ý nghĩ

cô gái cũng không

đọc được chiếc cửa





mà phải lần lượt

mở ra từng cánh

cửa này lần lượt

mở ra những ý





nghĩ kia cuộc đời

ngắn như gian phòng

nhỏ lần lượt những

cuộc đời trong cánh





cửa cô gái mở

những ý nghĩ không

đọc được lần lượt

mở ra lại gặp





tên thủ lãnh với

màu đen quấn đầu

đứng đôi mắt khô

lần lượt mở mở





từng chiếc cửa cô

gái thân thể lõa

lồ khi nắng đã

đi vào ban trưa





nắng tắt rồi tắt

nắng lần lượt sự

mở ra lần khác

cô gái vẫn cố





mở ra hy vọng

mình.





21.5.2015














NHỮNG NGÀY





tôi
đứng ngồi bên


chiếc ghế nhựa chiếc

ghế luôn khi ấm

khi lạnh đều đều



trong từng tiếng cọt

kẹt không hình dung

được gì những ngày

trên bàn trong ánh



đèn nê-ông trên

từng trang sách lật

giở đọc qua rồi

đọc vào như chẳng



đọc gì ngoài những

câu thơ tôi hay

đọc lập lại dù

viết chưa xong và



đã viết xong cứ

lập lại qua những

ngày những ngày đứng

ngồi bên chiếc ghế



nhựa và ánh đèn

nê-ông tưởng là

tôi đứng ngồi bên

từng tiếng động không



hình dung được gì ...



tháng 7. 2013



















Reviewed by Hoàng Minh Phong on 21:30 Rating: 5

Không có nhận xét nào: